Vợ của ta là quận chúa
Phan_69
Nàng lại khiêu đề tài, mệt cho ta vẫn còn đang cảm động.
Hôm nay cuối cùng Tấn Ngưng cùng ta xuất quan, sau nhiều ngày đây là lần
đầu tiên nàng cũng mọi người dùng bữa tối. Không biết có phải do lâu lắm không ăn
cơm với nhiều người, hay bởi vì có Vương gia ở lại, hoặc là do rất cao hứng, suốt cả
- 1194 -
bữa ăn ta đều câu nệ rất nhiều,, ngay cả gắp đồ ăn cũng bị rơi ra, sau nhiều lần vẫn
không thể gắp được miếng thịt dê vào chén, khiến ta vừa tức vừa giận. Nhưng Tấn
Ngưng lại tự nhiên vô cùng, nàng không ngừng mỉm cười gắp cho ta đồ ăn, giống như
từ trước đến nay nàng vẫn cùng mọi người dùng bữa, chứ không phải sống chết chỉ ở
trong phòng ăn cơm với một mình ta.
Lúc Tấn Ngưng gắp cho Vương gia thức ăn, ta nhìn thấy hốc mắt Vương gia
ửng đỏ. Trên bàn cơm hắn dường như cũng rất khẩn trương, vừa gật đầu vừa hướng
Tấn Ngưng nói "Hảo", cao hứng tựa như nhi đồng. Thành phu nhân thì luôn mỉm cười,
nhìn Tấn Ngưng rồi cũng bất chợt xoay đầu nhìn ta, trên mặt là vẻ ôn nhu vô hạn. Sư
phụ thì ngồi ăn cơm nghiêm chỉnh, Đại sư huynh vẫn như cũ mặt không biểu tình, còn
Nhị sư huynh... Ăn hệt như heo.
"Thành, Nhược, Hề!" Người trong lòng đột nhiên hung hăng gọi.
Ta giật mình phục hồi tinh thần lại, đồng thời cũng cảm thấy trên mặt tê rần, là
nàng dùng sức nhéo mặt của ta.
"A——" Ngay tức thì ta đau đến nhe răng trợn mắt.
"Cho ngươi thất thần." Nàng nhéo nhéo mặt ta, rầu rĩ nói, "Cùng ta nói chuyện,
không được thất thần!"
"Sao, sao vậy?" Ta nghiêng mặt né tránh tay nàng, cũng vội xoa nhẹ chỗ nàng
vừa chà đạp kia, thật sự đau quá.
Tấn Ngưng thở dài, vươn tay giúp ta xoa mặt, không kiên nhẫn nói: "Cho
ngươi không chuyên tâm nghe... Ta vừa mới hỏi, sau khi dùng xong bữa tối, Lương
đại phu nói gì với ngươi?"
- 1195 -
Ta thuận theo động tác nghiêng mặt gần tới phía nàng, nói: "Không nói gì
trọng yếu."
"Vậy... Nói những gì?" Tấn Ngưng vừa giúp ta xoa mặt, vừa không chịu
buông tha hỏi.
"Việc nhỏ như cây vừng hạt đậu ngươi cũng muốn nghe?" Ta cười.
Nàng thấy ta ý vị như vậy, diễn cảm đột nhiên thay đổi, lại muốn dùng tay
nhéo mặt của ta.
Ta vội xin tha: "Đừng, thật sự rất đau."
"Vậy nói mau." Nàng nhịn không được cười nói.
Ta bĩu môi, tùy tiện nói: "Hắn nói ta... Không được cô phụ ngươi a, hảo hảo
đối đãi ngươi a... Linh tinh."
"Chỉ như vậy?" Tấn Ngưng lại hỏi.
"Chỉ như vậy." Ta gật gật đầu.
"Vậy vì sao ngươi lại nói không kiên nhẫn như vậy?" Nàng cười nói,, sau đó
giả bộ như đang tức giận, "Ai oán nói 'Không cần cô phụ ta, hảo hảo đối đãi
ta' ...Ngươi là không tình nguyện?"
- 1196 -
Biết nàng lại đang bới móc, ta chỉ có thể rầu rĩ nói: "Ngươi a... Tuyệt đối là
không có ý định cho ta xem thư."
Thấy ta thực bất đắc dĩ, Tấn Ngưng thế nhưng lại vui vẻ cười khúc khích
không ngừng, còn vừa cười vừa ngẩng mặt hôn hôn miệng ta. Ta rầu rĩ nhìn nàng, để
tùy ý cho người này ở trong lòng ta cười đến run rẩy. Chợt nghĩ không biết có phải do
điểm cười của ta quá cao, còn điểm cười của nàng rất thấp, nên mới có sự khác biệt
thế này.
Nhưng nhìn Tấn Ngưng cười thực vui vẻ, ta cuối cùng cũng không nhịn được
theo nàng cười lên.
Kỳ thật sau bữa tối, sư phụ tìm ta nói một chuyện trọng yếu... Không, hẳn là
vô cùng trọng yếu.
Hắn nói, không lâu trước đây có một thương nhân đến y quán xem bệnh, trong
lúc vô tình hắn nói đến một chuyện từng xảy ra hai mươi năm trước đây. Hắn nói hắn
chứng kiến được cảnh một đứa trẻ bị vứt bỏ trước cửa y quán. Và người vứt bỏ đứa trẻ
đó, là một phụ nhân xinh đẹp.
Nói tới đây, sư phụ lại ấp úng, không nói thêm gì.
Hơn nửa ngày, dưới sự thúc giục của ta, sư phụ mới nói tiếp: "Hắn nói cho ta
biết, phụ nhân kia không phải là người trong trấn chúng ta, chỉ là đột nhiên đi qua nơi
này, không biết tại sao lại đem đứa trẻ kia vứt bỏ trước cửa y quán chúng ta... Còn có,
nàng... Là người điên."
Ta nghe xong, hoàn toàn không hiểu điều sư phụ đang muốn nói.
- 1197 -
Sư phụ thấy vẻ mặt ta nghi hoặc, tiếp tục nói: "Nếu như nói, vị phụ nhân kia
chính là... Chính là thân nương quận chúa, như vậy mọi chuyện đều hiểu được rõ
ràng."
"A Thành, ngươi còn nhớ rõ không." Hắn thở dài, "Vi sư từng dạy ngươi, đại
đa số 'Kẻ điên' đều thực bình thường, đều giống hệt như chúng ta. Nhưng sau khi bị
kích thích, thần chí sẽ là không rõ."
Ta vẫn chưa hiểu được điều sư phụ muốn biểu đạt.
"Nhưng vì sao cũng bị kích thích, có người sẽ bị biến thành 'Kẻ điên', mà có
người không đây?" Sư phụ tiếp tục chậm rãi nói, "Dựa theo kinh nghiệm ta nhiều năm
quan sát, ta phát hiện những người phát bệnh ‘Kẻ điên’ này cũng không phải ngẫu
nhiên, mà là thân nhân của bọn hắn, hoặc là phụ thân mẫu thân, hoặc là ông nội bà nội
đều là 'Kẻ điên'. Cứ như vậy di truyền xuống, sẽ ẩn nấp bên trong cơ thể nhi đồng, sau
khi bị kích thích sẽ là phát bệnh."
Ta tựa hồ... Có chút hiểu.
"Không." Ta lắc lắc đầu, sững sờ nói, "Quận chúa nàng... Nàng không phải..."
Nàng không phải, tuyệt đối không phải là... Kẻ điên.
"Vi sư cũng chỉ là đoán mà thôi." Sư phụ nói, "Nếu vị phụ nhân kia chính là
thân nương quận chúa, khả năng này rất lớn, trước đây không phải quận chúa bị thần
chí không rõ sao? Có lẽ là bị kích thích, đem bệnh cấp dẫn ra."
Đầu óc của ta trống rỗng, không biết phải nói điều gì, hơn nửa ngày sau mới
- 1198 -
sốt ruột hỏi: "Vậy, vị phụ nhân kia đâu?"
"Đã chết." Thanh âm sư phụ bình tĩnh, "Thương nhân kia nói, lúc ấy chứng
kiến phụ nhân kia ánh mắt đần độn, sau khi để đứa trẻ lại cửa y quán, liền lung la lung
lay rời đi. Ngày hôm sau, ở trên sông ngoài trấn vớt lên được một nữ thi, đúng lúc
thương nhân kia đang rời đi, khi ngang qua nơi đó liền phát hiện, đúng là vị phụ nhân
vứt bỏ nhi đồng. Hắn nghe người vớt thi thể lên nói, vị phụ nhân này đã điên nhiều
năm rồi, có lẽ đêm đó là nhảy sông tự sát."
Nhảy sông tự sát.
"Nhưng chỉ cần ngươi bồi ở bên quận chúa, nàng sẽ không có việc gì." Sư phụ
lại nói, "Nếu nàng thật sự có loại bệnh này, ngươi chính là thuốc chữa của quận chúa."
Ta là... Thuốc chữa của Tấn Ngưng.
Nếu vị phụ nhân kia là mẹ ruột Tấn Ngưng, mọi điều liền sẽ minh bạch.
Bởi vì ta ly khai quận chúa, kích thích ra bệnh của nàng, mà bây giờ vì ta trở
lại, sẽ trở thành thuốc chữa của nàng.
Mọi việc... Là như vậy sao?
"Vậy, để cho con cả đời đều làm thuốc chữa của quận chúa đi." Ta nói, "Con
sẽ không rời khỏi nàng."
Sư phụ cười cười, không nói thêm gì.
- 1199 -
Sau khi phục hồi tinh thần lại, ta thấy Tấn Ngưng cười cười rốt cục chậm dần
rồi ngừng, nàng đưa hai tay vòng qua cổ ta, đôi mắt nhìn ta chăm chú, sau đó vừa thở
khẽ vừa hỏi: "Ngươi đang... Nhìn cái gì?" Lúc này hai má nàng ửng đỏ, vài lọn tóc
đen theo trán rủ xuống, giống như một người uống chút rượu có điểm vi say, dáng
người nàng mềm mại đáng yêu khiến thân mình ta như cứng lại.
Vô luận có phải hay không, vô luận vị phụ nhân kia có phải mẹ ruột của nàng,
ta cũng sẽ không rời xa quận chúa.
Cả đời này ta cam tâm tình nguyện.
Không nhịn được ta muốn nghiêng mình hôn lên hai mảnh môi đỏ mọng
khiến tim mình đập không thôi, nhưng Tấn Ngưng lại cười xoay mặt, đúng lúc tránh
né nụ hôn của ta.
"Ngưng nhi?" Ta nghi hoặc nhìn nàng.
Nàng cười không đáp.
Ta lại đến gần, nàng lại tránh đi, chỉ nói: "Ngươi phải xem thư mà, đừng phân
tâm."
"Ngươi..." Ta có chút tức giận, vẫn cứ cúi đầu hôn lên cổ nàng, sau đó còn cố
ý há miệng nhẹ nhàng cắn cắn. Nàng cười muốn giãy dụa thân mình tránh né, nhưng
bất đắc dĩ bị ta ôm vào trong lồng ngực, không có cách nào thoát ra.
Không thể đè nén xúc động của mình, bất chấp sách thuốc đã rơi xuống đất, ta
- 1200 -
nhanh chóng ôm ngang eo nàng, hướng giường bên kia đi tới. Mấy ngày qua bởi vì
băn khoăn thân mình Tấn Ngưng quá yếu, ta luôn không dám chạm vào nàng, nhưng
bây giờ... Ta thật sự nhịn không được nữa.
"Ngươi muốn gì?" Bị động tác của ta làm cho hoảng sợ, Tấn Ngưng gắt gao
ôm lấy cổ ta, lo lắng sẽ bị rơi xuống.
Ta cười đặt quận chúa lên giường, búi tóc của nàng không biết từ lúc nào đã
tản, mái tóc dài cũng tùy theo xõa thẳng, giống như quạt lông phủ che trên mền. Cúi
thân mình xuống, ta hôn hôn khóe miệng của nàng, sau đó nhìn chăm chú vào hai
tròng mắt Tấn Ngưng, rầu rĩ nói: "Ngưng nhi, ta không nhịn được."
Nàng ngẩn người, sau đó hai gò má ửng đỏ, cười ôn nhu hỏi: "Không nhịn
được cái gì?"
Lại còn chọc ta?
Ta đành nén xuống xúc động trong lòng, ngậm chặt miệng, gắt gao nhìn chăm
chú Tấn Ngưng.
Tấn Ngưng mắt cười cong cong, nói: "Đây là thư phòng đấy."
"Trên đường cái ta cũng không quản." Ta rầu rĩ nói.
Nàng lại bị ta chọc cười, hai mắt nhìn ta tràn đầy sủng nịch, chỉ nghe thấy
thanh âm nàng vừa mềm mại vừa sẳng giọng với ta: "...Hồ nháo." Nói rồi chợt vươn
tay nắm vạt áo ta kéo tới phía nàng. Ta vừa định thuận thế hôn vào hai mảnh môi nàng
đỏ mọng, nào ngờ Tấn Ngưng bất chợt xoay người, khiến ta không hiểu ra sao đã bị
- 1201 -
nàng đặt ở dưới thân.
Tấn Ngưng vui vẻ cười khúc khích, giống hệt như rất đắc ý với thành công
đánh lén của mình. Ta thì điều gì cũng không nói được, chỉ có thể sững sờ nhìn quận
chúa đang cười đến run rẩy ngồi trên người ta. Không chờ ta mở miệng hỏi, Tấn
Ngưng lại đột nhiên cúi người, cười hôn ta.
Đây là… chuyện gì xảy ra vậy?
Nhưng ta đã bị nàng khiến cho mơ hồ, chỉ có thể để mặc, chịu phận bất hạnh
ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của nàng. Tấn Ngưng một bên đưa tay vỗ về mặt ta, một bên
dùng lưỡi cạy mở đôi môi mỏng. Ta chỉ cảm thấy thân thể mình đang nóng như sắp
bốc hỏa, không tự chủ được vươn tay ôm chặt eo nàng, bàn tay sờ soạng tìm kiếm vạt
áo, muốn đem áo bào của nàng cởi ra. Nhưng Tấn Ngưng chợt vươn tay, đè ép bàn tay
không cho ta cởi bỏ. Ta muốn tránh thoát tay nàng, nhưng nàng lại cố tình giữ chặt,
không để ta lộn xộn chút nào. Càng như vậy ta càng buồn bực, nghiêng đầu tránh khỏi
nụ hôn Tấn Ngưng, vừa muốn mở miệng đặt câu hỏi, quận chúa lại cười hôn ta, không
cho ta thốt ra được lời.
Hơn nửa ngày, rốt cục nàng mới chịu buông tha, nằm ở trên người ta thở hổn
hển: "Phụ vương nói... Ta bây giờ vô danh vô phận."
"A?" Ta sửng sốt.
"Dù sao..." Nàng cười cúi đầu cắn cắn môi ta, nói, "Bây giờ ngươi phải nhẫn."
Ta ngẩn ngơ.
- 1202 -
"Mau đứng dậy." Không chờ ta kịp phản ứng, quận chúa cười bước xuống
giường, "Nên trở về phòng đi ngủ." Nói rồi, cũng không thèm nhìn ta thẳng tắp đi tới
lối ngầm.
Rốt cuộc đây là… Gì vậy?!
【 145 】
Đến khi ta trở về phòng ngủ, đã thấy Tấn Ngưng sớm thổi tắt đèn, cởi ngoại
bào chui vào trong chăn. Trong lòng tràn ngập không cam lòng, ta mang theo một chút
tâm tình vô lại, vừa lên giường đã nhanh chóng đến gần Tấn Ngưng, một bên đưa tay
vây quanh eo nàng, một bên quấn quít nói: "Ngưng nhi..."
"Ngủ. Đi." Vẫn đưa lưng về phía ta Tấn Ngưng thấp giọng đáp.
Tuy không nhìn được nét mặt của nàng, nhưng ta vẫn có thể cảm thấy được ý
cười qua giọng nói. Như vậy xem ra, nếu ta cố gắng thêm một chút...
Vội vàng nắm chặt cơ hội, ta lại nói: "Ngưng nhi, ngươi làm sao là vô danh vô
phận? ...Ngươi là người ta yêu nhất a."
Tấn Ngưng không đáp lời.
- 1203 -
"Ngưng nhi?" Ta nhấc đầu đến sát gần, ở bên tai nàng cầu xin, "Không cần
tiếp tục tra tấn ta... Được không?"
"Ai bảo ngươi ký tên từ thư?" Tấn Ngưng chợt rầu rĩ nói, "Bây giờ, ta đã bị
ngươi bỏ."
Ta sửng sốt, nhất thời á khẩu không nói lên lời.
"Ngươi đã đáp ứng ta sẽ không ký tên." Tấn Ngưng xoay người về phía ta,
chậm rãi nói, "Chính là... Ngươi gạt ta."
Nghe xong lời Tấn Ngưng nói, đoàn hỏa đang cháy trong lòng ta nháy mắt
liền bị dật tắt, chỉ còn lại cảm giác áy náy thật sâu.
"Ngưng nhi, thực xin lỗi." Ta nói, nhưng biết dù có tiếp tục xin lỗi thế nào
cũng không thể chữa trị lại được tổn thương.
Ta nghe thấy tiếng Tấn Ngưng thở dài, rồi sau đó cảm nhận được đầu ngón tay
lạnh lẽo của nàng đang chậm rãi chạm lên môi, rồi cả bàn tay ôn nhu vuốt ve trên mặt,
nàng dịu dàng nói: "Không bao giờ được đối với ta như vậy nữa, biết không?"
Ta gật gật đầu.
Bao nhiêu lần rồi? Đã bao nhiêu lần ta đáp ứng với Tấn Ngưng sẽ không
thương tổn nàng nữa? Chính là làm được... Lại có bao nhiêu?
Ngay sau đó, Tấn Ngưng nghiêng mặt hôn ta. Bất đồng cùng với đầu ngón tay
- 1204 -
nàng lạnh lẽo, là hai mảnh môi thực ấm áp mềm mại, để ta có chút không sẵn sàng.
Nàng chìa đầu lưỡi liếm liếm môi ta, đến khi ta định đáp lại thì nàng nhẹ nói: "Nhược
Hề, ta cũng rất muốn... Ta... Chính là, chúng ta không thể tiếp tục kiên nhẫn chút
sao? ...Cũng chỉ còn mấy ngày nữa, được không?"
Sau một lúc lâu ngây người, ta mới hiểu được điều quận chúa nói, ôm nàng
vào lòng ta cười nói: "...Vậy chúng ta mau ngủ đi, muộn rồi."
Tấn Ngưng cũng cười một tiếng, nàng chui vào trong lòng ta: "Vừa nãy
ngươi... Hảo hảo buồn cười."
"Cái gì?" Ta nhíu mày.
"Ngươi... Giống như nhi đồng đòi ăn." Nàng cười nói.
Chỉ cảm thấy mặt mình nóng như sắp bốc khói, ta làm bộ như không nghe
thấy nàng, nhanh chóng nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Những ngày tiếp theo ta thực ngoan ngoãn nghe lời nàng nói —— Kiên nhẫn
từ từ.
Thế nhưng cái "Kiễn nhẫn" này đối với ta gần như một nhiệm vụ gian khổ.
Bởi vì vô luận là Tấn Ngưng nhăn mày hay cười, đều cũng khiến ta nghĩ tới
những điều không nên, hoàn toàn không thể trách ta được.
Ví dụ như buổi sáng mỗi khi tỉnh dậy, điều đầu tiên ta thấy là gương mặt nàng
- 1205 -
ngủ say. Khuôn mặt trắng nõn của Tấn Ngưng gần trong gang tấc, dù cho đang ngủ
khóe miệng nàng cũng mang theo nụ cười, hơi thở phả nhẹ qua làn môi khẽ nhếch,
liên tục trêu chọc lên ta, ta chỉ cần đến gần hơn chút nữa, thực sự chỉ một chút thôi, là
có thể hôn lên đôi môi phấn hồng khiến tim ta đập loạn, nhưng nàng nói —— Cần
"Kiên nhẫn từ từ".
Ví dụ như mỗi ngày trước khi đi ngủ, Tấn Ngưng đều yêu cầu ta ôm nàng xem
thư. Mặc kệ là ta có đọc, hay là ta có "Kiên nhẫn từ từ" hay không, nàng vẫn muốn
chui vào trong lòng. Quận chúa nói rằng trời lạnh, ôm giúp sưởi ấm, sau đó điều gì
cũng chẳng quan tâm, tự mình cầm lên tập thơ mà nàng xem hoài không chán, để mặc
ta giãy giụa gần như thống khổ trong sách thuốc mênh mông. Chỉ vì nàng nói ——
Cần "Kiên nhẫn từ từ".
Càng quá phận hơn chính là, Tấn Ngưng đối với trạng thái này của ta phi
thường hứng thú, nàng sẽ cố ý lúc giúp ta sửa lại vạt áo đột nhiên hôn lên khóe miệng,
rồi cười xấu xa chạy đi; hay trước khi ngủ muốn ta mát xa lưng nàng, nàng nằm trên
giường chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, vô cùng thoải mái xoay đầu lại dịu dàng nói
"Đến đây đi", sau đó không thèm để ý nữa, để mặc ta một mình lâm vào thống khổ bởi
dục hỏa dày vò. Chỉ vì nàng nói —— Cần "Kiên nhẫn từ từ".
Ta thật sự muốn ngửa mặt lên trời rống lớn: "Lão nương cũng không phải là
Liễu Hạ Huệ*, chờ cái gì chờ a?!"
(*: Là một người được mệnh danh chính nhân quân tử thời Xuân Thu, nổi tiếng vì trong lòng
không hề có dục niệm.)
Nhưng, nàng nói cần "Kiên nhẫn từ từ".
Vì thế, ta chỉ có thể "Kiên nhẫn từ từ".
- 1206 -
Ai bảo nàng là Tấn Ngưng?
Ai bảo nàng là người ta yêu nhất?
Khoảng cách đến đầu tháng sau chỉ còn mấy ngày, quận mã phủ từ trên xuống
dưới đều vội vàng bề bộn. Mỗi một gia đinh nha hoàn đều là chạy lên chạy xuống,
chạy trước sau treo lồng đèn đỏ, dán song hỷ lên.
Bây giờ quận chúa không còn sợ hãi ta thoát ly khỏi tầm mắt nàng, cũng
không còn cầu ta cả ngày đứng bên nàng nữa, không còn tiếp tục đối với mọi việc đều
là kinh sợ. Những ngày gần đây, cả ngày Tấn Ngưng đều —— chẳng phải cùng ta, mà
là cùng Thành phu nhân nói chuyện. Tuy rằng cảm tình của hai mẹ con nàng ngày
càng tốt khiến ta thực cao hứng, nhưng cũng có điều khiến ta không vui. Đó là mỗi lần
khi ta xuất hiện, hai nàng liền lập tức ngừng miệng không nói gì, chỉ đứng một bên
cười trộm nhìn ta, đợi khi ta đi qua mới lại bắt đầu líu ríu. Tấn Ngưng cũng thế thì thôi,
nhưng ngay cả Thành phu nhân cũng như v ậy thì... Ta trừ bỏ bất đắc dĩ cũng chỉ là bất
đắc dĩ thôi.
Cửu tỷ suốt ngày kéo ta đến nói những điều vô nghĩa, hình như lần thành thân
trước của Tấn Ngưng cùng ta nàng cũng đã nói qua, mà ta trước đây căn bản cũng
không hảo hảo nghe, giờ đây đồng dạng cũng là như vậy.
Có đôi khi ta sẽ chạy ra đường lớn đi tản bộ, bắt chuyện với những người
thường hay đến quận mã phủ xem bệnh, tâm sự một chút rồi cũng thuận tiện hỏi thăm
bệnh tình bọn hắn gần đây thế nào. Bọn hắn dường như đều lo lắng đến chuyện quận
chúa, thường hỏi những chuyện mấy ngày trước phát sinh. Đương nhiên ta cũng ngẫu
nhiên gặp được nhóm công tử ca hãy gieo rắc lời đồn, nhưng bọn hắn cũng chẳng dám
làm khó dễ ta, mà ta cũng chỉ coi bọn hắn như là quen biết, dù sao cứ duy trì trạng thái
nước giếng không phạm nước sông là tốt rồi.
- 1207 -
Còn đối với chuyện "Kiên nhẫn từ từ", lúc khó nhịn nhất của ta là khi đi ngủ.
Nhưng ta cũng tìm được một biện pháp giải quyết tốt nhất rồi, đó là ——
Kiên quyết không tán gẫu cùng Tấn Ngưng.
Chỉ cần vừa lên giường ta liền nhắm mắt, trực tiếp ngủ thẳng đến hừng đông,
cứ như vậy mỗi ngày qua đi thật dễ, ngày mới lập tức đến rồi, và ngày thành thân cũng
càng gần hơn.
Đêm nay vừa định mau mau ngủ, nhưng Tấn Ngưng đột nhiên cất lời: "Nhược
Hề, đang ngủ?"
Ta cố tình không để ý đến, gắt gao nhắm mắt giả bộ ngủ say.
"Nhược Hề?" Nàng lại hô ta một tiếng.
Ta đang ngủ, đừng phiền ta.
Trên mặt bất chợt tê rần—— Tấn Ngưng lại đang hung hăng nhéo.
Ta nhanh chóng đưa tay xoa nhẹ, nhe răng trợn mắt nói, "Ngưng nhi, đau quá
a..."
"Ta biết ngươi không ngủ." Nàng cười giúp ta nhẹ xoa hai má.
Ta phát giác Tấn Ngưng thích nhất đối với ta làm một việc —— Đó là nhéo
- 1208 -
rồi lại giúp ta xoa. Khiến ta oán khí cũng không thể có, cũng không biết phải phát tiết
oán khí đến nơi nào. Cuối cùng chỉ có thể cười, thật là không có biện pháp a.
Tấn Ngưng không đợi ta trả lời, nàng nói: "Nương nói... Là ngươi đi tìm nàng,
mời nàng quay về kinh thành tìm ta?"
Ta thở dài, hỏi: "...Thành phu nhân nói cho ngươi biết?"
"Ân." Ta cảm giác được trong bóng đêm nàng đang gật đầu.
"Ta đi Tự miếu của Tam Thất đại sư phát hiện được Thành phu nhân, liền
thuận tiện mời nàng quay về kinh thành thăm ngươi một chút." Ta cố ý khinh miêu
đạm tả.
Tấn Ngưng lại đột nhiên vươn người, đến khi ta phục hồi tinh thần lại, thân
thể mềm mại của nàng đã phủ phục trên người của ta.
Ngọn lửa trong lòng lập tức được khơi gợi, ta kích động nói: "Ngưng nhi! Hảo,
hảo hảo ngủ!"
"Nhược Hề." Tấn Ngưng lại chẳng để ý đến ta, vẫn như trước nằm nguyên
trên người, ôn nhu hỏi, "Có phải... Ngươi làm chuyện gì cũng đều nghĩ cho ta trước?"
"Vì sao... Đột nhiên hỏi như vậy?" Ta nghi hoặc nhíu mày.
"Nói mau." Nàng rầu rĩ nói.
- 1209 -
"Đó là đương nhiên." Ta cười cười đáp, "Ngươi là người trọng yếu nhất của ta
a."
Tấn Ngưng không nói gì, sau một lúc lâu nàng mới không còn đè nặng trên ta
nữa, nghiêng thân mình trở lại ngủ trong lòng.
Ta âm thầm thở một hơi thật dài, quận chúa đại nhân cuối cùng nguyện ý đình
chỉ tư thế chết người kia.
Đột nhiên, người trong lòng lại rầu rĩ nói ——
"Nhược Hề, không cho ngươi thay lòng đổi dạ, vĩnh viễn cũng không cho,
phải luôn luôn, luôn luôn, luôn luôn đối với ta như vậy, biết chưa?"
Ta sửng sốt, hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại.
Ta vội gắt gao ôm nàng, cười nói: "Biết, ta đương nhiên biết."
Tuyệt đối không hề thay đổi.
【 146 】
Tổ tiên ta rốt cuộc đã tích bao nhiêu tài đức, để đời này ta được cùng người
yêu nhất thành thân hai lần?
- 1210 -
Tổ tiên ta rốt cuộc đã tạo bao nhiêu ác nghiệt, mới để ta đời này phải chịu qua
hai lần buồn bực trước khi thành hôn?
Việc tốt hay xấu, cũng đều là do ngươi nhìn từ góc độ nào mà thôi —— Và
giờ đây ta đã hiểu rõ.
"Quận mã gia, ngày mai ngài không thể lập tức nhấc hồng khăn voan của quận
chúa lên, hết thảy phải theo trình tự..."
"Đã biết, đã biết." Ta bất đắc dĩ liếc mắt, "Cửu tỷ, gần hai năm trước, ngài
cũng đã nói mấy ngàn lần những lời này với ta..."
"Mấy vạn lần cũng phải nói." Cửu tỷ cau mày, "Hai ngài thành thân hai lần,
thật sự là phá lệ, từ xưa đến nay chưa từng có người nào như vậy. Nhưng nếu đã làm,
ta thật muốn làm nó cho thật tốt, không thể có chút sai lầm, một khi có lỗi..."
"Được rồi Cửu tỷ, ngài tiếp tục..." Không muốn để nàng lạc đề xa hơn nữa, ta
bất đắc dĩ kéo thoại đề quay về.
Nàng sửng sốt: "Vậy... Ta nói đến đoạn nào rồi?"
Ta kéo kéo khóe miệng, nói: "Nói đến... Hồng khăn voan thì phải."
"Đúng rồi, đúng rồi... Chính là thế này, ngày mai sau khi gặp quận chúa, ngài
không thể lập tức nhấc hồng khăn voan lên..." Nhìn Cửu tỷ không ngừng líu ríu nói
chuyện, ta không khỏi thi triển tuyệt kỷ mình đã chôn dấu nhiều năm trước đây ——
Thả hồn.
- 1211 -
Kỳ thật mấy hôm trước, Vương gia lén đến tìm ta.
Lúc ấy ta đang một mình ở thư phòng sửa sang lại y thuật, Vương gia đột
nhiên mở cửa bước vào.
"Cái kia... Ngưng nhi nàng..." Vương gia vừa vào cửa, không đợi ta mở miệng
liền đã hỏi Tấn Ngưng nơi nào.
"Vương gia, quận chúa cùng Thành phu nhân đã đi dâng hương." Ta nghĩ
Vương gia muốn tìm Tấn Ngưng, liền nói, "Các nàng có lẽ hơn nửa canh giờ nữa mới
về."
Vương gia gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Nhưng sau lúc đó, Vương gia cũng không rời đi. Hắn vẫn chống quải trượng
đứng nguyên tại chỗ, nhìn nhìn ta, rồi lại nhìn một chút chung quanh thư phòng. Cảm
thấy Vương gia dường như cũng không có ý tứ rời khỏi, ta có chút câu nệ nhìn hắn,
không hiểu Vương gia rốt cuộc muốn làm gì.
"Vương gia.” Cuối cùng nhịn không được ta mở miệng hỏi, "Ngài... Có phải
có chuyện tìm ta?"
"Không có gì." Hắn lắc đầu, rồi lại nói, "Nhưng, nhưng cũng là có chút
chuyện tìm ngươi..."
Ta bất đắc dĩ đứng bên cạnh bàn nhìn Vương gia.
- 1212 -
"Ngươi ngồi xuống đi." Hắn chậm rãi đến gần, nói, "Ta cũng ngồi xuống,
chúng ta... Cùng nói chuyện."
Đột nhiên ta phát hiện, Vương gia bây giờ so với ta còn mất tự nhiên hơn. Vô
luận là ngữ khí khi nói, hay động tác cứng ngắc khi dựa vào ghế tựa, đều là phi
thường câu nệ.
Sau khi ngồi xuống, Vương gia lại không nói một lời. Mái tóc bạc trắng khiến
hắn thoạt nhìn gia nua vô cùng, đôi mắt nhìn ta không nói rõ lên cảm xúc, miệng đóng
lại mở như không thể thốt lên lời.
"Vương... Gia?" Vẫn là ta mở lời trước đánh vỡ trầm mặc, "Ngài vừa mới
nói... Chúng ta... Cùng nói chuyện?"
"Nga, được rồi." Hắn gật gật đầu, rồi nói, "Ngươi, ngươi cùng... Ngươi cùng
Ngưng nhi mấy ngày nữa sẽ... Sẽ thành thân, ta muốn, ta muốn cùng ngươi nói
chuyện."
Ta ngồi nghiêm chỉnh, đợi Vương gia nói tiếp lời.
"Ngưng nhi nàng..." Vương gia nói ra ba chữ, rồi đột nhiên ngừng, hắn thở
thật dài, nói, "Bệnh của Ngưng nhi có thể hảo, vì có ngươi mấy ngày qua chiếu cố."
"Đây, đây là việc ta phải làm." Ta đông cứng hồi đáp.
Đây là đối thoại chó má gì a!!
- 1213 -
"Kỳ thật... Bổn vương muốn hỏi…" Vương gia tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn,
mới mở miệng cất lời, "Ngưng nhi từ khi nào thì bắt đầu yêu thích ngươi?"
"A?" Ta sửng sốt.
"Là trước lần thành hôn đầu của các ngươi, hay là lúc sau?" Vương gia không
nhìn ta, chỉ chăm chú nhìn lên mặt bàn, khó khăn hỏi.
Ta không biết nên trả lời thế nào.
"Phía trước?" Hắn đưa mắt nhìn nhìn ta.
Ta không dám gật đầu, cũng không dám lắc đầu.
Thấy như ta vậy, hắn thở dài, nói: "Quả nhiên..."
Quả nhiên? Quả nhiên cái gì?
"Khi đó bổn vương đã bắt đầu cảm thấy Ngưng nhi không bình thường…"
Vương gia cười lắc lắc đầu, "Hơn một năm trước, sau khi đón nha đầu kia về vương
phủ, cả người nàng thay đổi, không phải về hình dạng, mà là... Là ánh mắt của nàng...
Được rồi, là vẻ mặt. Cho dù thấy ta, Ngưng nhi cũng không còn cao hứng, trong lòng
như vướng bận lên điều gì..." Nói tới đây, Vương gia đưa mắt nhìn ta, "Ngưng nhi...
Nhất định là luyến tiếc ngươi, cho nên mới cả ngày mất hồn mất vía. Khi đó, nàng đã
yêu thích ngươi sao?"
- 1214 -
Ta dừng một chút, rồi lắc lắc đầu.
Không phải như thế.
Vương gia nghi hoặc hỏi: "Không phải?"
"Khi đó, quận chúa không phải luyến tiếc ta. Khi đó nàng..." Ta mấp máy
miệng, chậm rãi nói, "Khi đó nàng, đã biết ta giống như nàng là nữ tử."
Vương gia nhìn ta, trên mặt không có biểu tình.
Một lát sau, hắn chợt nhẹ giọng cười cười nói: "Nhưng cho dù đã biết ngươi là
nữ tử, Ngưng nhi vẫn yêu thích ngươi, phải không?"
Ta không biết nên nói điều gì, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.
"Ngưng nhi từ nhỏ chính là như vậy." Vương gia thở dài, "Đừng nhìn nha đầu
kia bộ dạng ôn nhu yếu ớt, kỳ thật trong lòng quật cường muốn chết. Đã nhận định sự
tình gì, liền tuyệt đối không thay đổi. Nuôi Ngưng nhi hai mươi năm, tính tình của
nàng bổn vương rõ ràng nhất."
Không đợi ta đáp lời, Vương gia ngẩng đầu nhìn giá sách xa xa, nói: "Nhớ
lại...Năm nàng sáu tuổi, ta thường mua mấy con rối trẻ em cho nàng. Chính là cái loại
nho nhỏ, mặc áo bào..."
"A." Ta gật gật đầu, "Có một lần ta cùng quận chúa đi dạo trên đường, nàng
nói ngài thường mua tiểu đồ chơi đó cho nàng."
- 1215 -
"Từ nhỏ Ngưng nhi không có thân nương bồi tại bên người, bổn vương chỉ có
thể mua mấy tiểu đồ chơi đó dỗ dành..." Vương gia cười nói, "Chính là, Ngưng nhi
dường như không thật thích. Ngoại trừ... Một con rối trẻ em bổn vương đưa nàng. Chỉ
có cái đó, là nàng yêu thích vô cùng. Đến đâu cũng đều mang theo, không thấy sẽ là
khóc rống. Cho dù con rối kia có bị cũ hỏng, nàng cũng không chê, vẫn thực yêu thích.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian